Thơ: Nước
Đựng trong chậu thì mềm
Rửa bàn tay sạch quá
Vào tủ lạnh hóa đá
Rắn như đá ngoài đường.
Sùng sục trên bếp đun
Nào tránh xa kẻo bỏng
Bay hơi là nhẹ lắm
Lên cao làm mây trôi
Đi xa muốn về chơi
Thành hạt mưa rơi xuống
Tưới mát vườn,mát ruộng
Mơn mởn mầm cây lên
Đựng trong chậu thì mềm…
(Vương Trọng)
Cô Mây
Trên trời có một đám mây xinh đẹp, khi thì cô mặc áo trắng như bong, khi thì cô mặc áo xanh biếc, lúc thì cô lại đổi áo màu hồng tươi. Cô mây cứ suốt ngày nhởn nhơ bay lượn, lúc lướt trên đỉnh núi, ngọn đồi, lúc bay trên biển cả mênh mông, lúc vờn đồng quê bát ngát. Nhưng bay mãi một mình cũng buồn vì chẳng có ai chơi với cô. Bác Mặt trời bận tỏa ánh nắng cho người phơi thóc. Cô mặt trăng bận rãi ánh vàng cho các em bé vui chơi. May thay cô gặp Chị Gió. Cô gọi:
- Chị Gió ơi?.
Chị Gió đáp:
- Chị đang bận rủ các bạn mây các nơi về làm mưa đây. Em có muốn làm mưa không?.
- Làm mưa để làm gì hả chị?.
- Làm mưa để cho cây cối tốt tươi, cho lúa to bong, cho khoai to củ
- Thế làm mưa có dễ không chị Gió?.
- Làm mưa cũng dễ thôi nhưng mà phải mệt, phải nhịn mặc áo đẹp, phải chịu lạnh rồi tan thành mưa, rơi xuống ruộng đồng.
- Thế không được làm mây nữa ư?.
- Không, nhưng lại được làm nước chảy. Nước chảy có ích cho người. Thế em có thích làm nước chảy không?.
Mây gật đầu:
Chị cho em đi làm nước chảy với. Nhởn nhơ bay lượn một mình mãi em cũng chán lắm. Em muốn làm việc có ích cho người cơ.
Chị Gió thổi mạnh, đưa mây đi rất nhanh. Càng đi, càng bay sà xuống thấp, mây các nơi cùng kéo về đông nghịt, màu áo xám làm tối cả một vùng trời. Ai nấy đều nhanh nhẹn vội vàng kéo nhau sà xuống thấp. Bỗng cô nhìn thấy một đoàn trẻ bé đang chơi trong vườn hoa, đàn trẻ nhảy nhót tung tăng ngẩn mặt lên trời mà hát:
Cầu trời mưa xuống
Lấy nước tôi uống
Lấy ruộng tôi cày
Lấy bát cơm đầy
Lấy rơm đun bếp.
Cây, lá, cỏ, hoa thấy mây xám bay ngang cũng ngẩng đầu lên rì rào nói:
Mưa rơi xuống đây
Cho tốt cỏ cây
Cho tươi hoa lá
Nhớ mong mưa quá
Mưa ơi! Mưa ơi!.
Vừa lúc đó cơn lạnh ùa đến. Đám mây xám rùng mình tan thành những giọt nước thi nhau tưới xuống đất rào rào. Đoàn trẻ dắt nhau chạy trốn dưới mái hiên. Cỏ, cây, hoa, lá tươi tỉnh mỉm cười đón mừng những giọt nước trong vắt đáng yêu.
Thế là cô Mây trên trời cao đã hóa thành dòng nước chảy tràn khắp ao hồ, đồng ruộng, sông ngòi. Vài hôm nữa bác mặt trời chiếu xuống nước bốc thành hơi. Chị Gió lại đưa nước lên trở thành Mây.
Nhược Thủy
|
Bµi h¸t: Bé yêu biển lắm
(Nhạc và lời: Võ Đức Trí)
Biển to quá bé chẳng dám tắm đâu.
Biển xanh quá bên bờ cát trắng phau.
Bé nghịch cát xây bao nhiêu nhà lầu.
Ba ơi đừng tắm con cá sấu kia kìa.
La la la la la là la lá,la la la lá la la la la là,la la lá la la la là la lá,la la lá lá la lá la là.
Ngoài khơi xa con thuyền thấy tí teo
Làm cho bé ngỡ cá sấu tới đây
Sóng biển hát lăn tăn xô vào bờ
Bé yêu biển lắm biển có biết không nào.
La la la la la là la lá,la la la lá la la la la là,la la lá la la la là la lá,la la lá lá la lá la là.
|