|
Cuộc phiêu lưu của giọt nước
Ngoài hiên, những giọt mưa rơi tí tách… tí tách… nghe thật vui tai. Những
giọt mưa đang nhảy múa, ca hát và trò chuyện với nhau. Các bạn mưa trong
suốt, long lanh, thật đẹp.
- Chào bạn! - Một giọt mưa lên tiếng.
- Vâng, chào bạn! - Một giọt mưa khác trả lời.
- Mình là Ngâu, mình rất muốn được làm quen với bạn!
- Mình là Sương, mình cũng vậy…
Hai giọt mưa vui vẻ bắt chuyện với nhau, rồi cầm tay nhau cùng chạy nhảy lan
xa. Trong câu chuyện, Ngâu hỏi Sương đến từ đâu? Sương kể cho bạn nghe câu
chuyện của mình. Theo lời kể, Sương được sinh ra ở một nơi rất xa, trong
thung lũng ở một vùng núi sâu. Nhà của Sương là một chiếc hồ rất rộng. Sáng
ngày, Sương vui vẻ, đùa giỡn cùng các anh chị em trong hồ. Một ngày kia, mẹ
Hồ gọi Sương đến và thủ thỉ nói:
- Sương, con yêu quý! Con đã lớn rồi. Đã đến lúc
con phải ra đi, làm việc giúp ích cho đời như các anh chị em khác của con.
Con hãy đi đi, đi thật xa, làm nhiều việc tốt, hãy xứng đáng là một giọt nước
tốt.
Sương trả lời:
- Nhưng con muốn ở nhà cơ, con không muốn đi đâu, con ở
nhà cùng mẹ, cùng các em, ở nhà thích lắm.
- Con yêu quý! Cuộc sống ngoài kia, rất nhiều con
người, cây cối và muôn thú cần đến con. Con hãy ra đi làm nhiều việc tốt cho
đời, rồi một ngày con trở lại đây kể cho ta nghe những việc con làm được, ta
sẽ rất mừng.
Tuy Sương không muốn rời khỏi nhà, nhưng Sương biết mình cần phải ra đi để
mang lại niềm vui cho cuộc sống. Sương từ giã mẹ Hồ lên đường cùng nhiều chị
em khác.
Trên đường đi, Sương gặp và làm quen với một chú cá nhỏ. Sương chui vào mang
tai chú cá lấy giúp chú bụi bẩn ra khỏi các lớp mang. Chú cá cảm ơn Sương,
Sương chào chú cá rồi rẽ sang một lối khác đến trung tâm tiếng trung tại hà
nội. Sương lại tiếp tục cuộc hành trình của mình. Hoa cỏ hai bên đường reo
vui chào đón các bạn nước. Một số các anh chị của Sương rẽ sang ngang, chui
vào mạch rễ của cây. Một chị nước quay ra chào Sương:
- Em đi mạnh giỏi nha, chị vào tiếp sức cho các
bạn cây đây.
Sương chào chị rồi lại vui vẻ lên đường.
Đường đi khá gập ghềnh, mấp mô nhiều đá, Sương tựa lưng vào một phiến
đá để nghỉ lấy sức. Đang nằm nghỉ, Sương nghe được câu chuyện của một người
cháu đang nói chuyện với bà.
- Bà ơi! đến suối rồi bà à. Bà ngồi nghỉ đi, để
cháu đi kiếm chút gì cho bà ăn tạm. Qua con suối này, đi thêm một đoạn
nữa là bà cháu mình tới nơi rồi.
Người cháu đỡ bà ngồi xuống phiến đá cạnh con suối rồi chạy biến đi đâu một
lúc, khi về mang trên tay một nải chuối rừng. Hai bà cháu ngồi ăn rồi nghỉ
ngơi một lúc. Người cháu đứng dậy nói:
- Bà ơi! Bà lên lưng để cháu cõng, đá ở đây trơn lắm,
nước lại chảy mạnh nữa.
- Thôi cháu à, chân tay bà còn khoẻ, để bà tự đi được
rồi. - Bà trả lời.
- Không, bà cứ để cháu cõng, cháu lớn rồi, cháu khoẻ
lắm! - Người cháu nói.
Bà đành ngồi lên lưng đứa cháu. Người cháu chậm rãi dò từng bước xuống con
suối. Sương nghe đến đây liền chạy ra nói với các bạn nước:
- Các bạn nước yêu quý, phía trước đang có một
người cháu hiếu thảo cõng bà qua con suối, chúng mình chảy qua đó thật khẽ
nha, đừng để người cháu trượt chân.
Nghe Sương nói vậy, các bạn nước giảm tốc độ, chạy chầm chậm qua đoạn
có hai bà cháu. Duy nhất chỉ có nước Nâu không nghe lời, nó vẫn tinh nghịch
lao thật nhanh. Sương thấy vậy lao theo ôm nước Nâu lại, Sương hỏi nước Nâu:
- Sao bạn lại làm thế?
Nước Nâu trả lời:
- Mình chỉ muốn thử lòng can đảm của người cháu
thôi mà, với lại có ngã chỗ nước nông này cũng không đau đâu.
- Không được bạn Nâu à! Bạn làm như thế là sai
rồi. Bạn biết không? Chúng ta phải sống có ích. Bà già rồi, nếu bị ngã thì
đau lắm, Nâu không thấy thương bà sao?
Nghe Sương khuyên giải, Nâu cúi mặt không nói gì. Một lúc sau, Nâu nói:
“Nâu hiểu rồi, Nâu sẽ không làm như thế nữa!”. Sương gật đầu mỉm cười rồi
cùng các bạn tiếp tục lên đường tham gia khóa học tiếng trung. Sương cùng các
bạn chảy suốt ngày, suốt đêm, khi vui vẻ ca hát, khi tí tách đùa cùng chị
gió, lúc lại êm đềm trôi.
Đến một hôm, Sương chảy ra khỏi khu rừng, hòa mình vào một dòng sông. Ở
đây, Sương gặp các bạn có màu da rất lạ. Da của Sương trong suốt, còn da của
các bạn ấy màu đỏ. Thấy lạ, Sương bắt quen rồi hỏi:
- Các bạn từ đâu tới mà có màu da lạ vậy?
Người bạn của Sương mỉm cười trả lời:
- Mình sinh ra ở một vùng núi cao, chảy qua rất
nhiều đồi núi với đất đỏ ba-dan, mới ra đến đây nên da của mình được nhuộm
màu đỏ phù sa. Nghe các anh chị mình nói mang trong người nhiều chất phù sa
thế này sẽ rất giúp ích cho ruộng đồng các bác nông dân.
Sương nghe bạn nói thì rất thích thú và xin gia nhập cùng các bạn nước phù
sa. Trên đường đi, các bạn kể cho nhau nghe bao nhiêu là chuyện đã gặp trên
đường và khoe mình đã làm được nhiều việc tốt như thế nào. Bỗng Sương nhìn
thấy một bạn mặt rầu rầu, Sương tiến lại gần bắt chuyện:
- Bạn ơi! Bạn làm sao thế? Sao bạn lại buồn?
Giọt nước buồn ngẩng lên nhìn Sương:
- Mình buồn lắm bạn à, mình không phải là một giọt
nước tốt.
Sương hỏi:
- Có chuyện gì xảy ra với bạn à, nói cho mình nghe
đi!
Giọt nước buồn bã trả lời:
- Ngày trước, khi mình rời khỏi nhà ra đi, mình bị
các bạn xấu rủ rê, chỉ vì nhẹ dạ cả tin, mình đã cùng các bạn xấu đã tạo nên
một cơn lũ cuốn đi bao nhiêu ngôi nhà, ngập hết ruộng đồng, tan nát bao tổ ấm.
Nhìn các bạn nhỏ nhếch nhác, không còn nhà để về, mình ân hận lắm. Ngay sau
đó, mình bỏ các bạn xấu và tìm ra nơi đây để giúp đỡ mọi người, chuộc lại lỗi
lầm.
- Bạn đã biết nhận ra sai lầm, để làm lại, trở thành giọt nước tốt, như vậy
là bạn đã biết cái đúng, cái sai rồi. Thôi bạn đừng buồn nữa, hãy vui lên.
Bạn nên coi quá khứ như một bài học để sống tốt đẹp hơn. - Sương khuyên giải.
Giọt nước buồn cảm ơn Sương đã chia sẻ với mình. Và giọt nước buồn tự hứa với
Sương sẽ sống thật tốt để giúp đỡ mọi người. Các bạn lại vui vẻ lên đường.
Một buổi sáng, trên đường đi, các bạn nước gặp một trạm bơm. Các bạn nước
biết mình phải có một sự lựa chọn. Một bạn trong nhóm hỏi Sương:
- Bạn Sương ơi! Giờ bạn có theo bọn mình vào
trong máy bơm để chảy ra cánh đồng giúp các bác nông dân cày cấy không? Hay
bạn theo các bạn khác đi ra phía biển ?
Sương đắn đo một chút, Sương cũng muốn ra biển khơi để thỏa sức vùng vẫy.
Nhưng có lẽ Sương sẽ ở lại giúp các bác nông dân. Sương theo các bạn vào máy
bơm. Khi trở ra, Sương thấy mình chảy trong một con mương nhỏ mà hai bên bờ,
cỏ được phát gọn gàng. Ngước lên phía trên, thấy cánh đồng thật đông vui,
nhộn nhịp, Sương thích lắm. Họ vừa làm vừa kể biết bao nhiêu chuyện vui, trên
trán lấm tấm những giọt mồ hôi mà họ vẫn cười, vẫn nói thật đáng yêu ở trung
tâm tiếng hoa. Sương chảy đến một chiếc gàu rồi thấy mình tung bay trên
không, rơi xuống một mảnh ruộng nhỏ. Sương nhanh chóng hòa mình vào lòng đất,
thấy trái tim ấm áp biết bao. Đêm đó, Sương nằm yên không chảy nữa, Sương bắt
chuyện với bác Đất và bác Đất kể cho Sương nghe về các bạn của Sương đã giúp
các bác nông dân như thế nào…
Ngày hôm sau, nắng rất to. Quá trưa thì Sương thấy minh lơ lửng, Sương đang
bốc hơi. Sương đã nghe bác Đất nói, có nhiều giọt nước bốc hơi tụ thành mây,
mây nặng rồi lại đọng thành những giọt mưa rơi xuống. Lúc này, Sương thấy nhớ
nhà ghê lắm, muốn về với mẹ Hồ, muốn kể cho mẹ Hồ nghe những chuyện tốt mà
mình làm được. Toan nhờ chị gió thổi mình về phía mẹ Hồ. Nhưng Sương chững
lại, tự nghĩ những việc mình làm chưa nhiều, chưa thấm vào đâu so với các
bạn. Sương lại thôi không bay về phía mẹ Hồ nữa. Và Sương rơi xuống trước mái
hiên một ngôi nhà nhỏ trong xóm. Ở đây, Sương gặp bạn Ngâu.
Sương kể xong câu chuyện về mình thì Sương và Ngâu chảy ra một ngã ba có hai
rãnh nước. Sương hỏi bạn Ngâu:
- Giờ Ngâu muốn đi đâu?
Bạn Ngâu nói:
- Mình ra cánh đồng đây, mình chưa ra đó bao giờ.
Thế còn bạn?
- Mình chảy ra ao, sẽ giúp bác nông dân thay nước
cho cá! – Sương nói.
- Vậy mình chào bạn, chúc bạn sẽ giúp được nhiều
người, để cuộc sống có ích hơn.
Sương và Ngâu chia tay nhau, Sương lại tiếp tục lên đường thực hiện sứ mệnh
của mình cùng những cuộc phiêu lưu mới.
|
|
|